vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:
Nhãn 1
Nhãn 2
Nhãn 3
Nhãn 4
Nhãn 5
Nhãn 6
Nhãn 7

Hôm nay được dự đoán sẽ là một ngày tuyệt vời cho các Bạch Dương. Buối sáng có thể bắt đầu không tốt cho lắm nhưng hãy an tâm vì khi năng lượng của mặt trời mạnh mẽ hơn thì cũng là lúc vận xui của bạn được giải tỏa hết. Hãy tận hưởng và nghỉ ngơi nhé! a

Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình Bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm cùng suy ngẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới. Nhưng khoảng lặng đủ dài đó là bao lâu?

Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình Bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm cùng suy ngẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới. Nhưng khoảng lặng đủ dài đó là bao lâu?
Bí mật của sự lặng im
Bí mật của sự lặng im
Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói. Khi bạn cho ai đó nghe một bài hát mà bạn yêu thích, khi bạn cho ai đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ. Và lúc này, cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.

Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Hỡi bạn mến, hãy đừng vội nghĩ rằng cuộc sống đang thờ ơ và thế giới đang quay lưng lại với bạn. Bởi chính lúc này đây cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im. Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.

Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị. Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin rằng câu nói đó không tan trong hư vô mà nó đã thấm rất nhiều vào người nghe. Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa để lắng nghe thấy sự yêu thương và để thấy mình được yêu thương.

Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài, bạn hãy tận dụng suy nghĩ và coi đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống dành tặng bạn.
Nguồn: nhât kí cuộc sống

Từ cái nắm tay đầu tiên ấy, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu thương nhớ còn ở lại?

Từ cái nắm tay đầu tiên, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu bình minh nắng đẹp và đêm mưa gió đã trôi qua? Tôi vẫn thấy mình đứng ở đâu đó trong dòng chảy vô hình và miên viễn đó… Bàn tay yếu mềm của mình yên ổn trong tay anh, và thấy tim mình trọn vẹn thuộc về anh. Từ cái nắm tay đầu tiên.

Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không? Không, tất nhiên là không rồi. Tình yêu giống như một dòng chảy, bắt nguồn từ đâu đó sâu thẳm trong núi cao, trong những mạch nguồn tha thiết dưới lòng đất hay từ hàng vạn những giọt mưa tích tụ trong không gian chứ không từ một khoảnh khắc. Nhưng giây phút anh đưa tay ra và nắm lấy bàn tay với những ngón dài quá mảnh khảnh của tôi, những mạch nguồn sâu kín ấy đã chảy thành sông thành suối, và tôi biết, sẽ vẫn còn chảy mãi, chảy mãi trong lòng tôi, cho đến ngày dòng chảy đời tôi tan vào với biển cả mênh mông.

Tay tôi, như Linh – người bạn thân khác giới đầu tiên của tôi – đã nói lần đầu tiên bạn nắm tay tôi: Tay bạn mềm quá, rồi sẽ ra sao? Lúc đó tôi chỉ cười xòa, tôi nghĩ Linh quá nhạy cảm và lãng mạn, cho dù Linh rất hiểu tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ là tôi không yếu mềm như thế. Tôi cười còn Linh thở dài. Bàn tay ấy cho tôi những trang viết, những nét vẽ, những đường kim mũi chỉ và những món ăn mà bạn bè vẫn thích.
Yêu ai đó từ cái nắm tay
Yêu ai đó từ cái nắm tay
Bàn tay ấy, đặt vào tay anh, cho tôi một tình yêu vừa dịu dàng như dòng sông mùa nước lặng vừa vần vũ những bão giông trên biển. Cũng bàn tay ấy, ôm lấy ngực trong những cơn đau nghẹn tim, và lặng lẽ lau nước mắt những ngày không anh. Giây phút tôi rút tay mình ra khỏi tay anh, tôi đã thấm đến tận cùng câu nói của Linh: Tay bạn mềm quá, sau này sẽ ra sao…

Sẽ ra sao? Dĩ nhiên là không sao cả. Dĩ nhiên là có anh hay vắng anh mãi mãi thì tôi vẫn sống. Tôi vẫn làm việc, vẫn viết, vẫn vẽ, vẫn đọc sách, vẫn yêu cuộc sống và biết ơn đời. Tôi sẽ vẫn duyên dáng, vẫn thông minh, vẫn vươn lên và không ngừng theo đuổi những ước mơ của tôi. Đặt tay mình trong tay anh, tôi là đứa trẻ để anh yêu thương, nuông chiều và che chở. Buông tay anh rồi, tôi lại là đứa con gái bướng bỉnh, ngạo nghễ và luôn ngẩng cao đầu mà bước. Có anh hay không thì đời tôi vẫn vậy, tôi sẽ vẫn hối hả bước về phía trước, với những đam mê sống và những khao khát vươn lên của mình…

Nhưng cái dòng chảy tha thiết ấy, những đêm mưa nào đó tôi vẫn thấy mình đưa tay lên khẽ gạt nước mắt, những cuộc vui nào đó tôi vẫn thấy mình lặng lẽ bước ra ngoài nhìn trời xanh, nhưng sớm mai nào đó thức dây tôi vẫn thấy ầm ào trong lòng mình những thanh âm bất tận của những lời âu yếm cũ. Tôi vẫn nhớ thương tình yêu đó. Cái nắm tay sẽ sàng đầu tiên của mấy năm về trước đó vẫn còn làm đau tôi.
Yêu ai đó từ cái nắm tay
Yêu ai đó từ cái nắm tay
"Đưa tay cho anh"…

Tôi đã nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy và đưa tay cho anh, không phải tôi sợ hãi, cũng không phải tôi không tự mình bước đi được, nhưng tôi vẫn đặt tay mình vào tay anh, và thấy yên ổn đến nỗi tôi nghĩ mình có thể nhắm mắt mà bước được. Sau này tôi tự hỏi: Mình có bao giờ hối hận về giây phút đó không? Không, tôi không hối hận, nếu quay lại ngày hôm đó, tôi sẽ vẫn nhìn vào mắt anh ấm áp và đưa tay cho anh.

Đôi khi tôi nhớ lại buổi tối của ngày xa xưa ấy và cuộc trò chuyện cùng Linh, câu nói của Linh, rồi lại nghĩ đến cái nắm tay đầu tiên với anh, và những năm tháng về sau, tôi biết đó đã là một thứ định mệnh.

Sau này bên nhau, anh luôn nắm tay tôi. Cả khi chúng tôi ngồi bên nhau trò chuyện, khi đi trên đường hay trong một bữa ăn cùng nhau. Tôi rất thích cảm giác đó, khi anh khẽ nắm lấy tay tôi, nhất là khi qua đường. Đôi khi tôi thấy hơi buồn cười, những con đường ở nước ngoài đâu như Việt Nam, vậy mà cứ qua đường là anh lại nắm chặt tay tôi, như thể nếu anh không làm thế, tôi sẽ biến mất vào đâu đó giữa đám đông. Xa anh rồi, những con đường nhộn nhịp ấy, tôi qua đường một mình. Vô thức thôi, đầu vẫn ngẩng cao mà tôi thấy bước chân mình yếu đuối, tôi muốn có anh nắm lấy tay mình…

Từ cái nắm tay đầu tiên ấy, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu thương nhớ còn ở lại?
Nguồn; nhật kí cuộc sống

Chị buông đũa đứng dậy khỏi bàn ăn dù chén cơm mới vơi một nửa. Hai con ngơ ngác nhìn mẹ. Bố chồng khẽ thở dài, anh thì còn đang ca cẩm về món canh không vừa ý.

Chị muốn cự lại nhưng sợ vợ chồng to tiếng nên thôi. Không biết bao nhiêu lần, anh lặp đi lặp lại điệp khúc: “Cô ở nhà làm gì mà…”.
Làm vợ có sướng đâu anh
Làm vợ có sướng đâu anh
Trước đây, chị dạy ở trường cấp hai gần nhà. Sinh đứa con thứ hai, anh bảo chị nghỉ việc để lo gia đình, vì con còn nhỏ, bố chồng mới qua cơn tai biến cần người chăm sóc. Chị đắn đo mãi. Đồng nghiệp khuyên chị chỉ nên nghỉ không lương một thời gian, đừng nghỉ hẳn, sau này khổ. Chị cũng tính vậy. Nhưng, từ ngày nghỉ ở nhà, công việc bộn bề khiến chị quên mất dự tính ban đầu. Vậy là, chị nghỉ việc luôn…

Hai đứa con sinh liền kề, bố chồng lại đau yếu, mọi thứ đều phải phục vụ nên trăm thứ việc cứ dồn lại một tay chị. Ngày chị còn đi làm, anh còn tranh thủ về sớm, đỡ đần việc nhà cho vợ. Từ ngày chị ở nhà, anh khoán trắng mọi chuyện cho chị. Sáng sớm, anh ăn mặc chỉnh tề đến cơ quan, chiều muộn mới về nhà. Có hôm, anh la cà bạn bè nhậu nhẹt đến tận khuya. Chị tất bật cả ngày với những việc không tên, vô cùng mệt mỏi nhưng anh đâu chịu hiểu, cứ nghĩ chị ở nhà chắc nhàn rỗi, thảnh thơi lắm. Mỗi lần, chị mở miệng than thở, anh lại cắt ngang: “Ui dào, kể chi mấy việc lặt vặt đó”. Dạo này về nhà, thấy việc gì không vừa ý là anh phàn nàn vợ.

Hôm trước, anh vừa về, ông cụ than từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng, chẳng cần hỏi thế nào, anh quát chị ngay “Cô ở nhà làm gì mà để cho bố đói thế hả?”. Anh đâu hiểu, ông cụ vốn khó tính. Sáng chị mua cháo, ông không ăn, đòi ăn bún bò. Chị tất tả mua bún về, ông lại chê dở không ăn. Loay hoay cả buổi sáng, chị vẫn chưa lo xong chuyện ăn uống của ông. Nhìn đồng hồ quá trưa, chị vội nấu cơm để anh về ăn. Anh về mà cơm nước chưa tươm tất thì bực bội khiến không khí gia đình thêm nặng nề. Thế mà, anh phủ đầu chị bằng câu nói lạnh lùng như thế. Sáng ra, áo quần chưa được ủi, anh lại nhăn nhó: “Cô ở nhà làm gì mà không ủi áo quần”. Con lỡ té, anh lại mắng: “Cô ở nhà làm gì mà con té”. Nhà cửa chưa kịp lau dọn, anh chì chiết: “Cô ở nhà làm gì mà nhà như tổ cú vậy”. Nhiều lúc, uất đến tận cổ, chị chẳng nói nửa lời. Tính chị vốn cam chịu, giờ lại phụ thuộc vào chồng nên chọn cách im lặng cho yên nhà…

Từ khi chị nghỉ làm, thu nhập của gia đình dựa lương anh. Muốn sắm sửa gì, chị đều phải báo cáo với anh. Nhìn lại mình, cả năm rồi, chị chưa mua quá hai bộ quần áo mới, bởi anh bảo, ở nhà cần gì áo quần đẹp. Ngày trước chị đi dạy, dù lương không cao nhưng được tự chủ. Nhưng, điều khiến chị buồn nhất là thái độ không thông cảm của anh. Chị đã chấp nhận lùi về phía sau lo cho gia đình để anh được thênh thang sự nghiệp, vậy mà...

Chị đang định thuê người giúp việc để xin đi dạy lại. Một năm ở nhà, chị nhận ra giữa vợ chồng rất cần sự bình đẳng trong mọi chuyện. Từ bỏ sự nghiệp không phải là cách tốt nhất để đảm bảo hạnh phúc gia đình.
Nguồn: yume

Em một mình đi qua những cơn giông trong đời, vì em đã tự mình từ bỏ anh.
Vì em đã bỏ anh rồi
Vì em đã bỏ anh rồi
Chiều nay trời nổi cơn giông, em xiêu vẹo đi trong cơn mưa tạt vào mặt những giọt nước. Em biết em sẽ còn phải một mình đi trong những chiều giông như thế. Vì em không còn anh bên cạnh, vì em…đã bỏ anh rồi. Có thứ gì đó mặt chát nơi đầu lưỡi.

Chính em là người từ bỏ tình yêu, chính em đã lựa chọn cuộc sống không có anh thay vì đánh đổi mọi thứ để được bên anh. Ngày chia tay, em giữ khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, còn anh bật khóc. Đó là sự yếu mềm duy nhất em từng được nhìn thấy ở anh kể từ khi chúng mình yêu nhau. Sự yếu đuối đó của anh khiến tim em như vỡ vụn. Nước mắt rơi sâu vào trong mà không trào ngược ra ngoài. Khi ấy, với anh em chỉ là một người con gái mang trái tim sắt đá.

Anh rời xa em mang theo nỗi hận. Anh trách cứ em không yêu anh đủ nhiều để dám vượt qua tất cả bên anh. Anh tiếc những năm tháng đã yêu em nhiều đến vậy để rồi em sẵn sàng vất bỏ tất cả. Tình yêu dành cho anh của em không đủ lớn bằng những ích kỉ cá nhân. Em mê mải chạy theo giấc mộng của đời mình dù cho để ước mơ đó thành hiện thực em phải để lại anh phía sau lưng mình.

Anh đã cố níu kéo em ở lại khi em nhận được quyết định ra nước ngoài tu nghiệp. Anh sợ khoảng cách sẽ làm mình xa nhau, sợ sự thành đạt quá mức biến em thành con người khác. Anh chỉ cần một người vợ bé nhỏ trong vòng tay anh, cần một người anh có thể nắm lấy trong lòng bàn tay còn em thì lại giống một chú chim mà anh không thể nào nhốt em vào lòng. Em đậu lên bàn tay anh, như dạo chơi, như tạo nên một niềm nhớ và rồi em bay đi…
Em mê mải chạy theo giấc mộng của đời mình
Em mê mải chạy theo giấc mộng của đời mình
Xin lỗi anh vì em không thể từ bỏ giấc mơ của đời mình. Em muốn được là con người tự do và tung cánh bay với niềm khao khát trong tim mình. Gặp anh, yêu anh là quãng dừng chân quá dài của em và giờ em cần phải đi. Em biết mình sẽ hối hận và trăn trở cả cuộc đời khi từ bỏ tình yêu của anh. Có thể em sẽ phải sống cô độc cả cuộc đời khi chia tay anh nhưng bắt em phải từ bỏ những điều mơ ước của mình, em không làm được.

Anh từng nói yêu em vì em là cô gái nghị lực và sống có hoài bão. Ngày hôm nay em lại rời xa anh bằng chính những điều đó. Em không thuộc về thế giới của gia đình, em muốn vươn xa hơn thế. Và để anh không đau lòng, thôi khắc khoải về một người con gái như em, em buộc lòng phải để anh thấy rằng mình coi tình yêu đó chỉ như một cuộc dạo chơi, chơi chán rồi em bỏ đi. Chỉ có như vậy anh mới quên em nhanh đi, chỉ có như vậy anh mới tìm được hạnh phúc mới cho mình…Để nỗi đau và ân hận lại cho em, để nó găm vào tim em mà thôi…

Ngày anh cưới, em lặng ngắm hình anh bên người con gái đó. Nụ cười của anh rất thật. Nó khiến em đau nhói. Có một cảm giác chạy dọc con tim, đau nhức nhối. Em biết rằng mình đã hối hận…

10 năm qua đi kể từ ngày em từ bỏ anh để làm theo khát vọng của mình, em vẫn là một người đàn bà cô độc. Kí ức về anh phủ kín cuộc đời em. Em trở lại thành phố nơi mình gặp và yêu nhau để làm việc. Em sống ở đó như thể tự mình trải nghiệm lại những gì thuộc về quá khứ. Sự hối hận khiến em không thể nào yêu ai hơn được nữa…

Em không biết đến bao giờ em có thể quên anh nhưng niềm khao khát có một gia đình thực sự trở thành điều em ước ao lớn nhất lúc này. Em bỗng nhận ra rằng người phụ nữ giống như một chú chim bay không mỏi nhưng vẫn cần có một tổ ấm để lui về. Giá như ngày đó em nhận ra được điều này, em đã không từ bỏ tình yêu mà học cách giữ anh bên mình…Mọi thứ quá muộn màng…

Chiều nay trời nổi cơn giông, em sai rồi phải không anh?
Nguồn: eva

Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi, gió thổi đi những muộn phiền của cuộc sống này.
Để gió cuốn anh đi
Để gió cuốn anh đi
Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi, gió thổi đi những muộn phiền của cuộc sống này, gió nhẹ nhàng ôm trọn em giữa cách đồng thơm mùi cỏ,…

Em yêu gió, em càng yêu anh hơn khi mỗi sáng người gọi điện nhắc em dậy tập thể dục là anh, người mỗi sáng em nhìn thấy là anh, người dặn em không được bỏ bữa là anh,người dẫn em đi chơi là anh, người nhắc em không được thức khuya là anh, người hát cho em nghe là anh, người ôm em thật chặt, vòng tay ấm áp của anh, nụ hôn ngọt ngào của anh,…mọi thứ thuộc về em và anh sẽ không bao giờ phai nhạt dù Chúa đã mang anh đi khỏi tình yêu của em, nhưng anh ạ, tình yêu của chúng mình là mãi mãi, là vĩnh cửu, không ai có thể thay thế anh đâu, trái tim của em chỉ có anh, có anh, chỉ anh mà thôi anh ạ! 
Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi
Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi
Đã 2 năm anh đi xa em, anh vẫn luôn theo bước chân em đi trên những con phố quen thuộc, những quán café, những cánh đồng cỏ thơm ngát đúng không anh? Anh biết không, em đã không còn mít ướt nữa, không ngang bướng, không giận dỗi vô cớ, không nũng nịu anh nữa,… Em có thay đổi không anh? Anh trên Thiên Đàng có nhớ em như em vẫn ngày đêm nhớ anh không anh? Mỗi đêm anh có về chúc em ngủ ngon không anh? Em rất nhớ anh, hình ảnh anh không phai nhòa trong tâm trí em đâu, hình bóng anh có ở khắp mọi nơi em qua, có cả trong những giấc ngủ chập chờn khi tỉnh giấc là những tiếng nấc ghẹn ngào, ghì vào lòng bức ảnh của anh mà sao lòng em tê tái, nước mắt em rơi không còn anh lau khô đi nữa, không còn tiếng nói, tiếng hát dịu êm của anh nữa, sự thực đau đớn vẫn là không còn anh nữa…
Em rất nhớ anh, hình ảnh anh không phai nhòa trong tâm trí em đâu
Em rất nhớ anh, hình ảnh anh không phai nhòa trong tâm trí em đâu
Gió, em đang đứng trên cánh đồng cỏ đây anh, gió thoang thoảng mùi hương, anh đang dang rộng vòng tay ôm em vào lòng đúng không anh? Có phải em đang mơ nữa không anh? Anh gầy đi nhiều quá, anh bỏ bữa đúng không? Anh hư nhỉ, lần sau không được bỏ bữa đâu nha anh, e xót lắm đó, lâu lắm rồi anh không hát em nghe đó, em nhớ giọng hát anh lắm, anh là người hát hay nhất thế giới này đấy! Anh à, sao anh không nói câu gì vậy anh? Sao anh chỉ mỉm cười trong bức ảnh này vậy anh? Anh cười đẹp lắm, anh đẹp trai lắm, người em yêu phải đẹp trai chứ. Từng ngón tay chạm lên khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, từng giọt nước mắt rơi, mặn chát, anh à, lau nước mắt cho em đi, em lại mít ướt rồi nè, anh đợi em nhé! Em mãi yêu anh! Anh là gió, em sẽ là hương hoa thơm ngát để cảm nhận được anh đang ở bên em!
Nguồn; eva


 Bạch Dương gân cổ lên cãi, Thiên Bình khúm núm xin lỗi, Nhân Mã dửng dưng bỏ việc luôn...